"Tĩnh" 靜, trái lại với "động" 動. Phàm vật gì không hiện hẳn cái công tác dụng của nó ra đều gọi là "tĩnh". Nhà Phật có môn tham thiền, cứ ngồi yên lặng, thu nhiếp cả tinh thần lại không tư lự gì để xét tỏ chân lý gọi là "tĩnh". Tống nho cũng có một phái dùng phép tu này gọi là phép "chủ tĩnh" 主靜.